cuộc sống thi vị của thuỳ cốm
”không phải tốt nhất nhưng vẫn còn tốt tốt.”
Thi thoảng mình cũng viết báo.

Nguồn cảm hứng giả tưởng,
Trong bộ sách Biên niên sử Narnia của tác giả C.S.Lewis, thế giới thần tiên Narnia được kết nối với thế giới con người thông qua một chiếc tủ quần áo. Đi qua đi lại lúc nào tuỳ ý mấy anh chị em nhà Pevensie. Trong Chuyện dài bất tận của Michael Ende, cậu bé Bastain chỉ cần mở sách ra là đến được thế giới của trí tưởng tượng (ai cũng có khả năng này, chỉ là khi lớn nhiều người quên mất điều đó). Điểm chung của những tác phẩm này là sự tồn tại song song của một thế giới tưởng tượng thần tiên và con người (các nhân vật chính) sở hữu khả năng du hành giữa các thế giới một cách dễ dàng, không có rào cản hay điều kiện gì (khác với Neverland của Peter Pan, bạn phải bé mãi).

Uốn lưỡi bảy lần trước khi khen,
Trong tất cả những thứ nhảm nhí mình từng vẽ, đây là bức khiến mình bị thiên hạ mắng nhiều nhất 🥲(hồi này vẫn mở public comment), bằng cả nghìn chữ khiến một người có stamina đọc không tồi như mình cũng phải nhụt chí, kiệt sức.
Vào năm 2019, các nhà khoa học công bố bức ảnh hố đen đầu tiên. Ngày đó báo chí ầm ầm đưa tin về thành tựu này, gắn nó với tiến sĩ Katie Bouman, gọi cô là người phụ nữ đứng sau bức ảnh hố đen.

Cái quả 🍌 gì thế?
Mà bán giá 6.24 triệu đô. Đã thế còn có đứa mua?!? Cái chính là có đứa (đủ tiền) mua chứ muốn hét giá bao nhiêu chả được . "Tác phẩm" quả chuối dán băng dính thực ra có tên chính thức là "Comedian" - diễn viên hài, do nghệ sĩ người Ý Maurizio Cattelan sáng tạo ra.
Một thái độ viết,
Mình từng có thắc mắc là: nếu một người viết những thứ có giá trị bằng thái độ hằn học, hoặc kẻ cả trịch thượng, thì mình có nên cố gắng đọc để gạn lọc những thứ có ích kia hay không? Một người bạn của mình (người có trải nghiệm đi & sống ở nhiều nơi trên thế giới) mới trả lời, đại ý là: Thứ mình nhận được liệu có đủ bù đắp những ảnh hưởng tiêu cực tới sức khoẻ tinh thần của mình không? Liệu đó có phải cách duy nhất để có được những kiến thức, giá trị đó hay không? Ngắn gọn thì, có đáng không?

🖋️Cái chết của tác giả ⚰️
Mình mất hai ngày mới đọc xong bài báo rất dài viết về những cáo buộc vô cùng nghiêm trọng với một tác giả mình yêu thích. Là độc giả đơn thuần, câu hỏi lớn đối với mình là: nếu đúng họ có tội, thật sự là con người đáng ghê tởm đến vậy, tôi còn có thể yêu thích các sáng tác của họ nữa không?

Thành “nhà” hay không thành “nhà”,
Hôm rồi mình đọc được một bài viết kể chuyện bạn này cảm thấy buồn khi một người viết trở thành một nhà văn. Bỏ qua mấy cái ẩn dụ giải nghĩa hoa lá, mình hiểu ý chính của bài viết là nói về tình trạng khi người ta làm công việc viết lách để kiếm sống, chịu sức ép cơm áo gạo tiền và chiều lòng đám đông, có thể làm chất lượng sản phẩm của họ suy giảm. Họ không còn viết trung thực với lòng mình & trải nghiệm của bản thân nữa.

Thư gửi người làm sáng tạo,
Từ hôm qua đến giờ mình đọc được vô số những chia sẻ, tâm sự về AI của các bạn làm sáng tạo, đặc biệt là giới vẽ. Các bài viết ngập tràn sự thất vọng, đôi lúc tuyệt vọng.
Mình tin nhu cầu sáng tạo nói chung, không riêng gì nghệ thuật, của loài người là bản năng sinh tồn. Những người thích vẽ tranh thì dù có AI hay không họ vẫn tiếp tục vẽ tranh. Không ai và không AI tước đoạt được điều này nếu bạn không cho phép.

Miếng gỗ Na Uy rẻ tiền,
Tương truyền trong “dân gian”, trong lúc đặt tên cho tiểu thuyết Rừng Na Uy, Haruki Murakami đã đặt dựa theo tên bài hát nổi tiếng Norwegian Wood của The Beatles. Tựa gốc tiếng Nhật là Noruwei no Mori (mori = rừng), bản dịch tiếng Việt cũng bám sát cái tên này. Nhưng tên bài hát của The Beatles lại có nghĩa là “gỗ Na Uy”, theo lý giải của Paul McCartney thì đó là ám chỉ mỉa mai về loại tấm ốp tường bằng gỗ thông giá rẻ thịnh hành thời đó ở London. Và rõ ràng The Beatles dùng từ “wood” chứ không phải “woods”.

Một chấm hiện diện,
Hồi lâu lắc, mình xem được một trích đoạn phim Việt Nam, mình không nhớ gì hết về câu chuyện hay thậm chí tên phim là gì, chỉ nhớ tình tiết cặp đôi yêu nhau, đèo nhau trên xe đạp, cô gái thò tay túm… cái ấy của bạn trai rồi đùa là xin cắn miếng gì đấy. Chà, vào đầu bài đã gay cấn như này… hấp dẫn qúa nhỉ?
Một phần tốt đẹp,
Tối hôm nọ trước khi đi ngủ, mình nằm đọc một truyện tình cảm. Cơ bản, mình thích đọc những thứ vui vẻ hường phấn cho dễ ngủ và không gặp ác mộng. Ai dè vớ phải câu chuyện phá ngang giấc ngủ của tôi!

Nào mình cùng block người nổi tiếng!
Gần đây mạng xã hội ở Mỹ đang rần rần “chiến dịch” block hết tài khoản của những người nổi tiếng #Blockout2024. Tất cả bắt đầu từ một clip ngắn vài chục giây của một cô người mẫu nọ (cũng là một hot tiktoker) quảng bá cho sự kiện MET gala*. Trong clip này cô ta có nói một câu “Let them eat cake”. Đây là ngòi nổ cho chiến dịch chống lại celeb/ KOL kể trên.

Chuyến đi mùa xuân,
Một trong những thứ mình thích nhất ở Nhật là công viên. Người ta thật biết trân trọng lẫn tận dụng thiên nhiên.
Mình thích cây cỏ hoa lá nhưng thực lòng không muốn… hoà mình vào với tự nhiên (v_v). Sâu thẳm tôi luôn là một đứa trẻ thành phố, thích nhà cửa bê tông và những thứ con người tạo ra. Nhưng cái gì phải ra cái đó. Thứ mình thậm ghét là đồ mô phỏng tự nhiên mà thô thiển; kiểu cột bê tông sơn giả gỗ vậy. Kinh khủng! Công viên ở Nhật có sự cân đối mình vô cùng mê, là thứ thiên nhiên có quy hoạch
Không đáng kể,
Trong tập 1 Tam thể, có một tình tiết mình rất thích, và không phải vì nó cảm động hay truyền cảm hứng tích cực gì. Trái lại, đó là một ví dụ tiêu cực về những cá nhân, những hành động (vốn) không-đáng-kể nhưng lại góp phần gây ra hậu quả khủng khiếp.

1 phút “nổi tiếng”,
Gần đây, có một status của mình đột nhiên “viral” khá dị. Vậy nên, mình quyết định thử tìm cách lý giải vụ này.

Vì mình,
Cứ mỗi lần có tour diễn của các nghệ sĩ nổi tiếng thế giới, báo chí lẫn những nhà “ngẫm” học trên FB VN lại có dịp thắc mắc sao có thể chi hàng chục triệu đồng để đi xem ca nhạc? Những lý lẽ kiểu có chừng đó tiền sao không làm từ thiện hay ít nhất mời bố mẹ đi du lịch, đi ăn mới đáng blah blah nhiều vô kể. Sao có thể nỡ lòng nào tiêu chừng ấy tiền cho việc giải trí trong khi còn bao nhiêu người nghèo khổ chật vật kiếm ăn từng bữa ngoài kia?!? Sao nỡ, sao nỡ?!?

Thử thách đạo đức,
Hôm rồi nghe podcast tiếng Việt nọ, host hỏi khách mời câu "nếu mẹ & vợ rơi xuống nước, chỉ cứu được một người, bạn sẽ cứu ai?". Nghệ sĩ nam nọ ngay lập tức trả lời rằng cứu cả hai, tại sao phải chọn một. Host tiếp tục hỏi dồn, nhưng chỉ được cứu một thôi. Nghệ sĩ nọ nghĩ mấy giây rồi đáp là cứu mẹ. Còn nói thêm, nếu vợ & con rơi xuống thì cứu vợ.

Quá trình vẽ bìa Tokyo&em…,
Toàn bộ quá trình lên ý tưởng & hoàn thiện bìa sách Tokyo và em khi cánh hoa anh đào rơi.

Về minh hoạ cho doanh nghiệp,
Kể từ những năm 2010, xu hướng thiết kế phẳng, tối giản dần trở nên phổ biến. Làn sóng này sản sinh ra một phong cách minh hoạ mang nhiều tên gọi khác nhau như “Big Tech Art Style,” “Late Silicon Valley,” “Humans of Flat,"… nhưng tựu chung đều được bắt nguồn từ Corporate Memphis.

Quá trình minh hoạ Gấu vuông,
Gấu vuông kể chuyện một chú gấu hình vuông, tính gọn gàng ngăn nắp và thích mọi thứ... đều vuông vắn như mình. Tiền đề câu chuyện và nhân vật sẵn đã rất thú vị rồi. Hình vuông đều chằn chặn cũng gợi cảm giác ngay ngắn, cứng nhắc. Phần kịch bản lời mình nhận được chỉ thuần nội dung sẽ xuất hiện trên trang sách, không kèm bất kỳ chú thích hay miêu tả gì thêm. Câu văn chỉ ngắn gọn như thế này: "Trong nhà gấu mọi thứ đều hình vuông."

Vài ghi chú về xây dựng bản thảo sách,
Dù concept tác phẩm bạn xây dựng là gì, đó cũng nên là điều bạn thật sự tin tưởng. Những thông điệp, cảm xúc thành thật sẽ dễ được đồng cảm. Ấy là điều tạo nên một bản thảo tốt.