cuộc sống thi vị của thuỳ cốm
”không phải tốt nhất nhưng vẫn còn tốt tốt.”
Thi thoảng mình cũng viết báo.
Mời bạn đọc thử một số bài báo dài mình từng viết:
Một cuốn sách xấu xí?
Này người lớn, hạ định kiến xuống, cầm sách tranh lên đọc nào!
Anime và sự bền bỉ của hoạt hình 2D
Manga thể thao
Fanfiction: của fan, do fan & vì fan
Hoạt hình chỉ dành cho trẻ con?
Thành “nhà” hay không thành “nhà”,
Hôm rồi mình đọc được một bài viết kể chuyện bạn này cảm thấy buồn khi một người viết trở thành một nhà văn. Bỏ qua mấy cái ẩn dụ giải nghĩa hoa lá, mình hiểu ý chính của bài viết là nói về tình trạng khi người ta làm công việc viết lách để kiếm sống, chịu sức ép cơm áo gạo tiền và chiều lòng đám đông, có thể làm chất lượng sản phẩm của họ suy giảm. Họ không còn viết trung thực với lòng mình & trải nghiệm của bản thân nữa.
Một chấm hiện diện,
Hồi lâu lắc, mình xem được một trích đoạn phim Việt Nam, mình không nhớ gì hết về câu chuyện hay thậm chí tên phim là gì, chỉ nhớ tình tiết cặp đôi yêu nhau, đèo nhau trên xe đạp, cô gái thò tay túm… cái ấy của bạn trai rồi đùa là xin cắn miếng gì đấy. Chà, vào đầu bài đã gay cấn như này… hấp dẫn qúa nhỉ?
Vì mình,
Cứ mỗi lần có tour diễn của các nghệ sĩ nổi tiếng thế giới, báo chí lẫn những nhà “ngẫm” học trên FB VN lại có dịp thắc mắc sao có thể chi hàng chục triệu đồng để đi xem ca nhạc? Những lý lẽ kiểu có chừng đó tiền sao không làm từ thiện hay ít nhất mời bố mẹ đi du lịch, đi ăn mới đáng blah blah nhiều vô kể. Sao có thể nỡ lòng nào tiêu chừng ấy tiền cho việc giải trí trong khi còn bao nhiêu người nghèo khổ chật vật kiếm ăn từng bữa ngoài kia?!? Sao nỡ, sao nỡ?!?
Một lời động viên,
Mình đang xem series hoạt hình Kotaro lives alone trên Netflix, kể về cậu bé Kotaro 4 tuổi sống một mình trong một khu tập thể. Có đoạn Kotaro bị ngã, xước hết cả đầu gối. Cậu phải tự rửa sạch vết thương và dán băng cứu thương. Sau khi làm xong, Kotaro sang nhà hàng xóm - một hoạ sĩ truyện tranh để xin một lời khen động viên. Kotaro giải thích rằng trước giờ cậu rất sợ việc sát trùng vết thương (tất nhiên rồi, đau mà), và đây là lần đầu tiên cậu đủ dũng cảm tự làm việc đó, thế nên cậu cảm thấy rằng mình rất xứng đáng nhận một lời khen.
Tuyệt đối an tâm,
Hồi trước mình xem phim The Good Doctor, kể về một bác sĩ thiên tài tên Shaun mắc chứng tự kỷ, có chi tiết là: Shaun vốn không biết ăn nói khéo léo trong các tình huống giao tiếp thường ngày, cậu thường nói thật & thẳng tất cả mọi thứ. Cậu khám cho một bệnh nhân xong và khi bệnh nhân hỏi tôi có khoẻ mạnh không, Shaun nói... thật, là giờ chưa thể khẳng định điều gì, luôn có nguy cơ xyz này nọ. Và chuyện đó khiến bệnh nhân nọ vừa căng thẳng, lo lắng, vừa tức giận. Lúc ấy, vị giám đốc bệnh viện, cũng là mentor của Shaun kịp thời can thiệp, giải quyết vụ việc. Ông khẳng định chắc chắn với bệnh nhân kia rằng ông hoàn toàn khoẻ mạnh, không có vấn đề gì cả đâu nhé.